Văn hoá còn, dân tộc còn ngược lại văn hoá mất thì dân tộc mất ( phần 2 ).
Cố Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng có thể nói là người rất muốn phục hưng nền văn minh, văn hoá Việt Nam từ thời thượng cổ vốn dĩ đã bị bào mòn bởi thời gian, bị lai tạp bởi những thứ ngoại lai không còn thuần chủng. Cái này, có lẽ là mớ hỗn độn của các lãnh đạo tiền nhiệm khi gấp rút mở cửa nền kinh tế, mà không kịp chuẩn bị để ứng phó với những thứ dị hợm, lai tạp, me tây len lõi trong xã hội hiện nay.
Ngày nay, khi xu hướng toàn cầu hoá đang tràn lan, văn hoá hồn cốt của dân tộc đang bị bào mòn, và sự tồn tại của một quốc gia, một dân tộc phụ thuộc rất nhiều vào nội lực văn hoá truyền thống, thì việc xây dựng văn hoá, bảo tồn văn hoá và phục hưng văn hoá là một nhu cầu quan trọng, cấp bách không chỉ là ở tầm quốc gia mà ở ngay bản thân mỗi cá nhân người Việt Nam.
Một trong những việc chủ đạo trong việc xây dựng văn hoá, bảo tồn văn hoá, và phục hưng văn hoá phải là việc tập trung xây dựng nhân cách con người xã hội, với những vấn đề căn cốt như : Nhân – Nghĩa – Lễ – Trí – Tín. Những chuẩn mực căn bản đề ra cho cá nhân, đặc biệt ở khía cạnh đạo đức đến nay vẫn còn mang tính thời sự và trình tự hệ thống.
Muốn làm được điều này ở cái căn cơ cốt lõi cần phải tập trung đẩy mạnh kiểm duyệt chặt chẽ mọi nội dung đặc biệt là trong vấn đề giáo dục, quản lý nghệ sĩ, ca sĩ và những người nổi tiếng, phim ảnh. Bởi vì các yếu tố này sẽ tác động rất mạnh đến tâm lý, tư duy của lớp trẻ, giáo dục mà sai lệch, phát ngôn của người nổi tiếng chỉ cần sai lệch sẽ gây tác động xấu, làm băng hoại văn hóa truyền thống và đạo đức của con người. Trong giới nghệ sĩ cần phải đưa ra những chế tài mạnh khắc phục tâm lý vụ lợi, tự giác chống chủ nghĩa sùng bái kim tiền, chủ nghĩa hưởng lạc, và chủ nghĩa cá nhân cực đoan.
Trong đó phim ảnh với những nội dung khiêu dâm, ấu dâm, đồng tính luyến ái cũng cần phải được giám sát hết sức chặt chẽ, những nội dung này nếu được phát trên tivi, hay các nền tảng, các kênh trên mạng xã hội gây ra suy đồi đạo đức, làm tha hóa lối sống thanh niên và văn hóa gia đình truyền thống.
Ở Châu Âu, tỉ lệ ly hôn lên tới gần 90% như Luxemburg khiến tỉ lệ sinh nở giảm, cùng sự tan vỡ của cấu trúc gia đình truyền thống khiến cho các chuyên gia phải lội lại chính con đường phát triển và hội nhập của mình để tìm ra nguyên nhân. Họ đã đúc kết ra được bài học xương máu trong quá trình không kiểm duyệt đối với nội dung phim ảnh, văn hoá lai căng đã bào mòn các giá trị của chính dân tộc họ và đành chứng kiến nó chết dần dần trong bất lực kể cả những quốc gia xưa nay nổi tiếng là hoà bình và thịnh vượng như Thuỵ Điển cũng đang rơi vào tình cảnh này mà chưa thể tìm được lối thoát.
Đấy chính là bài học xương máu cho chúng ta phải định hình lại, củng cố lại, phát huy lại, chấn hưng lại văn hoá cội nguồn của dân tộc. Bởi văn hoá mới chính là huyệt mạch tinh thần mang yếu tố sống còn để duy trì cho chính dân tộc ta không bị mất tên trên bản đồ thế giới.
Cuối cùng, như tôi đã nói phần trước, một dân tộc vứt bỏ hoặc quay lưng với lịch sử văn hóa của mình thì không chỉ không thể phát triển được mà rất có thể tương lai con cháu chúng ta phải hứng chịu bi kịch lịch sử nếu không chấn chỉnh ngay từ lúc này.